₫2024 12 23 gô 789
2024 12 23 gô 789-Suốt những năm tháng thiếu niên, anh đã từng mơ được nắm lấy tay nàng, ôm lấy nàng và hôn lên mái tóc dài thắt bím… Anh và nàng cùng học một trường, cùng đi cắt cỏ chăn trâu, cùng đẩy chiếc xe cải tiến chạy vòng vèo trên mặt ruộng khô nứt nẻ. Bố mẹ hai nhà cũng chơi thân với nhau, thường đổi công ruộng cho nhau nên hay bàn sinh kế cùng nhau. Có lần, khi chở nàng đi học bằng chiếc xe đạp cà tàng đổi bằng cả năm lương của người chú ruột, anh đã nói với nàng: "Bố mẹ anh bảo mai đây lập nghiệp ở đâu cũng phải tìm nơi trồng được cây lúa nước, đào được cái giếng thơi. Anh… xung phong đào giếng!". Nhưng cầm chiếc xà beng đào được nửa ngày thì anh bỏ cuộc với bàn tay rướm máu. Chuyện qua đi hơn 30 năm rồi, không biết nàng còn nhớ không. Nhưng anh nhớ như in rẻo đất sỏi đá ấy, chân đồi hoang vu ấy; nhớ cả những cành cây xù xì ngạo nghễ trên đầu anh. Và nàng, nhìn anh bằng đôi mắt tròn to, thoáng buồn, chiếc quang gánh trên vai nàng có sách vở của cả hai mang theo từ quê nhà. Anh quẳng xà beng, và nàng quay gót. Mới đó mà hơn 30 năm… Giờ nơi đó đã thành phố thị, thành trung tâm thương mại.
2024 12 23 gô 789-Suốt những năm tháng thiếu niên, anh đã từng mơ được nắm lấy tay nàng, ôm lấy nàng và hôn lên mái tóc dài thắt bím… Anh và nàng cùng học một trường, cùng đi cắt cỏ chăn trâu, cùng đẩy chiếc xe cải tiến chạy vòng vèo trên mặt ruộng khô nứt nẻ. Bố mẹ hai nhà cũng chơi thân với nhau, thường đổi công ruộng cho nhau nên hay bàn sinh kế cùng nhau. Có lần, khi chở nàng đi học bằng chiếc xe đạp cà tàng đổi bằng cả năm lương của người chú ruột, anh đã nói với nàng: "Bố mẹ anh bảo mai đây lập nghiệp ở đâu cũng phải tìm nơi trồng được cây lúa nước, đào được cái giếng thơi. Anh… xung phong đào giếng!". Nhưng cầm chiếc xà beng đào được nửa ngày thì anh bỏ cuộc với bàn tay rướm máu. Chuyện qua đi hơn 30 năm rồi, không biết nàng còn nhớ không. Nhưng anh nhớ như in rẻo đất sỏi đá ấy, chân đồi hoang vu ấy; nhớ cả những cành cây xù xì ngạo nghễ trên đầu anh. Và nàng, nhìn anh bằng đôi mắt tròn to, thoáng buồn, chiếc quang gánh trên vai nàng có sách vở của cả hai mang theo từ quê nhà. Anh quẳng xà beng, và nàng quay gót. Mới đó mà hơn 30 năm… Giờ nơi đó đã thành phố thị, thành trung tâm thương mại.